Thằng rể ăn tạp hấp diêm mẹ vợ phổng phao, như vậy”. “Tôi vừa thấy nó đi ra khỏi khu này có mấy phút trước thôi, Con rể bất nhân hấp diêm mẹ vợ phổng phao chắc nó vừa làm cô xong chứ gì”. ‘Bốp’ vợ tôi tát tôi một cái. “Anh thật bỉ ổi, sao anh dám nghĩ vợ anh như thế à… thằng sếp anh làm gì ngoài đó thì liên quan gì đến em… hu hu… anh mất trí à? Hu hu”. Cái tát của vợ tôi không làm tôi thấy đau một chút nào(có thể vì nàng tát không đủ mạng, cũng có thể vì lúc đó tôi đã mất hết cảm giác trên người) nhưng nó như một ngọn đuốc làm cơn giận của tôi bừng lên. “Thế tại sao xi líp cô ướt